
"Ngồi nghe biển hát rì rào
Như lời ru từ thuở ấu thơ
Nghe lời mẹ hát mơ màng con say...
Dòng đời đã cuốn xa vòng tay mẹ!
Bao nhiêu đắng cay, đắng cay u buồn
Lời ru của mẹ vẫn thắm đượm tình yêu thương.
Lời ru còn đó vang vọng bốn bề
Nơi tim con, lời ru mãi ghi nhớ âm thầm
Thời gian trôi qua thật mau
Bóng dáng mẹ đã phôi pha theo tháng ngày...
Và giờ mỗi đứa một phương
Bao nhiêu giọt yêu thương đã chia hết rồi
Lời ru xa rồi giấc mơ thơ ấu...
Vẫn mong cho con, ấm êm một đời
Hạnh phúc khi con cười
Yên lòng khi thấy con vui
Mẹ đã nâng con dậy, khi con ngã trên đường đời
Dù cho nắng đã phai tàn
Dù cho tóc đã pha màu buồn
Cho dù mắt nhắm tay buông
Dành cho con hết mọi nguồn yêu thương..."
==============================
Ngày Vu Lan, con chỉ kịp đến Chùa Quán Sứ thắp nén nhang để thấy lòng mình yên lặng. May mắn cho con, con còn mẹ, con sẽ không cài bông hồng lên áo bởi trong lòng con mẹ mãi bên con. "Dòng đời đã cuốn xa vòng tay mẹ! Bao nhiêu đắng cay, đắng cay u buồn..".
Con lớn lên từng ngày, cứ mỗi ngày mẹ già đi, mái tóc xanh ngày nào đã điểm bạc. Cuộc đời con bươn chải với cuộc sống ồn ào nơi phố hội, ít có khoảng lặng yên để nhớ về mẹ.
Như lời ru từ thuở ấu thơ
Nghe lời mẹ hát mơ màng con say...
Dòng đời đã cuốn xa vòng tay mẹ!
Bao nhiêu đắng cay, đắng cay u buồn
Lời ru của mẹ vẫn thắm đượm tình yêu thương.
Lời ru còn đó vang vọng bốn bề
Nơi tim con, lời ru mãi ghi nhớ âm thầm
Thời gian trôi qua thật mau
Bóng dáng mẹ đã phôi pha theo tháng ngày...
Và giờ mỗi đứa một phương
Bao nhiêu giọt yêu thương đã chia hết rồi
Lời ru xa rồi giấc mơ thơ ấu...
Vẫn mong cho con, ấm êm một đời
Hạnh phúc khi con cười
Yên lòng khi thấy con vui
Mẹ đã nâng con dậy, khi con ngã trên đường đời
Dù cho nắng đã phai tàn
Dù cho tóc đã pha màu buồn
Cho dù mắt nhắm tay buông
Dành cho con hết mọi nguồn yêu thương..."
==============================
Ngày Vu Lan, con chỉ kịp đến Chùa Quán Sứ thắp nén nhang để thấy lòng mình yên lặng. May mắn cho con, con còn mẹ, con sẽ không cài bông hồng lên áo bởi trong lòng con mẹ mãi bên con. "Dòng đời đã cuốn xa vòng tay mẹ! Bao nhiêu đắng cay, đắng cay u buồn..".
Con lớn lên từng ngày, cứ mỗi ngày mẹ già đi, mái tóc xanh ngày nào đã điểm bạc. Cuộc đời con bươn chải với cuộc sống ồn ào nơi phố hội, ít có khoảng lặng yên để nhớ về mẹ.
Mẹ đó, vẫn mong cho con ấm êm một đời, hạnh phúc khi con cười, yên lòng khi thấy con vui. Con của mẹ ngày một lớn, bao vấp ngã để rồi tự đứng lên. Con vấp nhiều, mất nhiều nên con học được nhiều. Con thấy mình rắn rỏi hơn sau những lần vấp ngã.
Con không nhớ lời ru của mẹ, nhưng con học lời ru khá nhiều. Hình như, lời ru của mẹ ngấm vào hồn con, con chỉ cần ôn lại thôi. Lời ru còn đó vang vọng bốn bề; Nơi tim con, lời ru mãi ghi nhớ âm thầm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét