Mấy năm
nay, Bố tôi có thói quen giữ lại những quyển lịch block cũ, ông không xé tờ lịch
như bao người khác mà lại dùng một chiếc kẹp tre để kẹp những tờ lịch đã qua. Mỗi
năm qua đi, số lốc lịch cứ dày thêm. Tôi cứ đếm mãi số lịch đó, mỗi lốc lịch
cao thêm là tuổi già của bố lại nhiều thêm, những vết nhăn trên bàn tay chai sạn
đã nên đường rõ nét.
Tờ lịch cũ,
với tôi, là những hoài niệm xưa cũ về thủa bé thơ, thủa của những cánh đồng, vạt
núi, của những đám cỏ ngoài đê, của tiếng ọ ẹ khi bê con gọi mẹ về nhà. Mỗi
ngày qua đi, những tờ lịch lại rơi xuống, nhẹ tênh như tuổi thơ đi qua cuộc đời
của mỗi con người. Cứ độ cuối năm dương lịch, mẹ tôi lại nhìn tờ lịch ngày 31
như một định mệnh nào đó đang thôi thúc mẹ, đó là những lo toan ùa về, lại những
sách vở mới cho kỳ học mới, lại những áo quần mới cho con để vui vầy ngày tết sắp
đến, lại gạo nếp, lá chuối cuộn dong. Mẹ cứ lo nghĩ, lại xoa đầu tôi rồi tự bà
lẩm nhẩm một mình “lại thêm tuổi mới rồi, lớn nhanh còn giúp mẹ”
Tôi đã đọc
đâu đó, những nhân viên văn phòng ở New York, Mỹ, có thói quen, cứ đến ngày cuối
cùng của năm, vào cuối ngày làm việc, họ lại xé tờ lịch cuối cùng, đứng trên những
toà nhà cao tầng bên Times Square rồi tung qua cửa sổ. Những tờ lịch bay bay,
chao nghiêng trong gió mang theo những ước vọng cuộc đời của họ. Những ngày tôi
đi biển, mỗi tờ lịch được xé đi, tôi lên boong và đứng trước gió, hoà lẫn với
sóng tờ lịch mỏng manh cùng lời cầu nguyện cho chuyến đi được đến nơi. Nhiều
đêm gặp lốc biển, tôi cứ ôm khư khư tờ lịch nhét chặt trong túi nilon để nếu có
lỡ mình bị ngập chìm trong đại dương mênh mông, một chiếc tàu hàng nào đó có thể
vớt được, người ta sẽ biết mình chết vào ngày nào. Mà lạ, thằng châu á nào như
tôi cũng nghĩ thế. Vậy nên, trên khoang của tàu biển, nhiều lốc lịc như là báu
vật của từng người. Có những chuyến đi, khi trở về, tôi nhìn thấy một tờ lịch
dưới gối của mẹ, hỏi mẹ thì mới biết rằng, đó là ngày con gọi điện về báo tàu
đã rời một bến cảng nào đó để bắt đầu chuyến hải hành trở về. Vì những chuyến
đi biển là bao rình rập trắc trở nên tôi ít khi báo ngày về đến nhà, chỉ có mẹ,
khắc khoải chờ con, đêm cứ phập phồng lắng nghe tiếng biển. Bà không đi biển
bao giờ nhưng mỗi lần biển động, bà lại nhẩm nhẩm, biển hôm nay động quá, tàu
bè lại khổ. Chỉ có tôi, tuổi trẻ lang thang khắp chốn, vẫn ra đi rồi trở về. Dọc
cả những chuyến đi, tôi chẳng nhớ gì, chỉ hoang hoải nhớ mẹ. Một ai đó đã từng
nói với tôi rằng, cuộc đời mình, chả có cái gì là của riêng mình, chỉ có cha mẹ
là riêng mình tôi.
Xưa, lịch
còn in những câu danh ngôn, những khổ thơ đọc xong một lần là tưởng như nhớ
mãi. Có những tờ lịch in các khí, tiết hàng năm. Xưa, mẹ xé tờ lịch có tiết Đại
hàn lại ngắm mấy con lợn trong chuồng, đó là cả gia tài của mẹ để chuẩn bị đón
tết. Có năm, lập xuân sớm trước tết, cây hoa đào đã chớm nở. Mẹ cười, nụ cười rạng
mới trước một xuân mới về. Quê, tiết đại hàn lạnh buốt nhưng lại phải xuống đồng
làm cỏ cho mấy sào ruộng. Gió rét căm cứ phần phật tấm áo mưa, người làm nông cứ
cúi mặt xuống mặt ruộng, sục tay vào lớp bùn. Những lọn lúa non mới tách lá mơn
mở xanh như một hy vọng cho vụ đông xuân năm tới có nhiều thóc gạo.
Tờ lịch cuối
năm, hay gợi nhớ về những điều xưa cũ. Nay, mấy ai còn đủ thời gian và hao hức
để đón chờ ngày xé tờ lịch cuối cùng. Mấy ai còn ngẩn ngơ trước ngày bắt đầu
năm mới, để tiếc nuối những điều đã qua trong năm cũ. Ngày cuối cùng của năm, cứ
lặng lẽ trôi qua như đời người trước cuồng quay của cuộc sống. Một năm đi qua,
mang đi cả những ký ức vụn vặt của đời người, lại một lốc lịch mới được treo
lên với bao ước vọng và ngổn ngang những vấn vương. Tôi chẳng thể nhớ nỗi những
tờ lịch mà tôi đã xé đi, chỉ nhớ có mỗi một tờ, tờ lịch đó giờ yên lặng trên
bàn thờ ở quê, ngày đó, một ngày sau rằm trung thu, ngày của trăng tròn, ngày của
một chớm nắng sớm. Ngày mẹ tôi mất, mẹ đi về cuối con đường của cuộc đời. Đi
mãi, đi về cõi mà ai cũng phải đến, chỉ còn lại mình tôi, lay lắt nhớ mẹ, nhớ
hơi ấm từ khói bên lam chiều của những ngày cơ cực ấu thơ, nhớ hương bưởi trên
tóc mẹ, nhớ hương nắng chói chang trên những tấm chăn phơi nắng cuối thu.
Tết về, là thăm thẳm nổi buồn nơi phố thị, là
mêng mang nhớ những hương tết quê nhà. Tết quê tôi, triền cát vẫn ánh trắng cồn
cào, rặng phi lao cằn cỗi vẫn âm thầm hát theo tiếng sóng biển. Chỉ có tôi, man
mác buồn, trống tênh vì vắng mẹ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét