Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Tóc xanh ngày đó nay còn đâu

Tôi vẫn nhớ như ám ảnh hương vị hoa bưởi và bồ kết trong đám tóc đen của mẹ ngày nào. Thủa nhỏ, mẹ hay gội đầu bằng bồ kết, lá sả và hoa bưởi. Mỗi lần mẹ gội đầu, nhìn mẹ xoả tóc trong nắng mại là cả một hình ảnh nhẹ nhàng và ám ảnh suốt cuộc đời tôi. Có mẹ, là có cả ngạt ngào hương bưởi, có cả suối tóc mềm óng ả. Sau này, mẹ già, tóc điểm sương bạc trắng, thi thoảng, mẹ vẫn gội đầu bằng bồ kết. Nhà có cây bưởi vẫn ra hoa trắng muốt, mẹ cặm cụi phơi khô và đem cất để gội đầu. Mẹ bảo, gội đầu hoa bưởi cảm thấy đầu nhẹ nhàng, êm dịu hơn thứ dầu gội bán ngoài hàng.
Lớn lên, tôi lấy vợ. Ngày còn yêu thì còn được ngắm mái tóc dài, lấy về rồi thì chỉ còn được ngắm mái đầu cụt lủn tóc ngắn củn. Tôi khá bình đẳng và không bình luận, nhưng, ám ảnh trong tôi có cái gì đó mất đi không thể tìm lại được. Rồi một ngày, mái tóc vợ trở nên tóc nâu. Trước nghe cô ca sỹ Mỹ Tâm hát bài Hoạ mi tóc nâu vẫn không thể tưởng tượng được là cô gái có mái tóc nâu thế nào. Vậy nhưng, từ ngày vợ chuyển thành tóc nâu, ấy là ngày tôi chợt hiểu, những ánh tóc đen huyền ngày xưa đã không còn cơ hội về lại.
Ra đường, hầu như và phần lớn phụ nữ đều nhuộm tóc. Có người bảo, nhuốn vàng nắng, nâu đỏ, ... để trông trẻ trung, quyến rũ, xinh xắn. Hoặc tỉ như, thay đổi mái tóc để thay đổi cuộc đời. Tìm đâu ra mái tóc nhung huyền như trong những câu ca mẹ ru hay những chuyện cổ tích xưa cũ. Hình như, mái tóc của phụ nữ hiện đại nó gắn liền với mùi hoá chất làm tóc, với túi tiền mà họ có?
Mới đó, giờ đã sắp thành lão 40 tuổi. Vẫn mơ màng nhớ về những điều xưa cũ, vẫn miên man với những giấc mơ về mẹ để rồi thức giấc với những giọt nước mắt nhớ mẹ. Mẹ đi rồi, về với miền nắng gió hun hút cát trắng, mẹ để lại cho tôi những hoài niệm tuổi thơ, vẫn mái tóc xanh ngày nào của mẹ khi mẹ hong tóc khô bên thềm nhà trong nắng hiếm ban mai một ngày cuối đông.
Mái tóc đen dài, tựa như cổ tích, đã dần biến mất trong một xã hội hiện đại. Tôi thử lục lọi trí nhớ và những mối quen biết của mình để xem có cô, có bà, có mẹ nào tóc còn giữ lại nét đen dài và óng mượt như những ngày xưa của mẹ. Hết rồi, khó tìm quá.
Mái tóc, suy cho cùng, chẳng làm nên một tâm hồn và cốt cách của con người nhưng cái thằng tôi vẫn cứ đi tìm những gì ngày xưa còn sót lại, phải là đen huyền, dài, óng ả như suối chảy qua vai. Còn đâu. Chợt miên man, ngẩn người khi thấy đã mất đi điều gì đó đã ăn sâu trong tâm trí. Với tôi, mẹ cho tôi cả cuộc đời.
Tóc xanh mẹ đã xa rồi
Vương trôi giọt nắng, níu mành sương rơi





Không có nhận xét nào: