Tôi hay đi, nhiều khi đi cả năm mới về. Về vài ngày lại đi, có những cái tết xa nhà vời vợi trên đại dương. Quê tôi, tháng 7 về, nắng vẫn hầm hập nóng. Tụi học trò lên đường đi thi đại học ở nam ngoài bắc cả trung. Ai cũng vội vàng, hồi hộp, lo lắng. Ngày trước, tôi đi thi đại học, mẹ gọi tôi về, mẹ bảo "Trước khi con đi, ra mộ thắp hương viếng chú". Nhà tôi, có người chú là liệt sỹ. Tôi đi thi, bà nội 95 tuổi vẫn lầm rầm trước một chú khấn mong chú phù hộ độ trì cho cháu đi thi đỗ đạt.
Tháng 7 về, quê tôi nắng rát bàn chân, nhiều người lính nay đã già vẫn đi về viếng mộ đồng đội. Có những người mẹ già đôi mắt ngấn lệ ngồi thì thầm bên phần mộ của con với tràn yêu thương và trắc ẩn. Tôi đã từng chứng kiến người lính già đứng giữa nghĩa trang Trường Sơn gọi tên từng đồng đội rồi nấc lên "Đồng đội tôi đâu hết rồi, bỏ tôi đi hết rồi sao?".
Quê tôi, tháng 7 về, mẹ làm lễ viếng liệt sỹ, bố trầm ngâm lẩm nhẩm những bài ca cách mạng. Thi thoảng, một vài người lính năm xưa ghé thăm, trò chuyện đến khuya. Hồi bà nội còn sống, những ngày này, đồng đội của chú lại về thăm, gọi bà nội là Mẹ. Bà khóc, nước mắt đã cạn rồi, chỉ còn lại khoé mắt đầy vết chân chim. Những người lính năm nào đã vào sinh ra tử về bên Mẹ, tíu tít gọi Mẹ như những ngày ấu thơ.
Tháng 7 về, mùa của tri ân và thức tỉnh tâm hồn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét