Từ ngày mẹ mất, cũng đã gần 2 năm, tôi hay mơ thấy mẹ, những giấc mơ ngắn và ấm áp. Để rồi, khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang khóc. Những giấc mơ cứ lặp lại. Phải chăng, ẩn khuất trong tôi là nỗi nhớ mẹ cồn cào. Từ ngày mẹ mất, mỗi khi nghĩ đến mẹ là tôi cảm thấy ngấn lệ đôi mắt. Tôi cứ nhớ về những ngày xưa cũ, rộn ràng và ấm áp khi bên mẹ.
Đêm qua, tôi mơ thấy bố, bố đứng bên tôi khi tôi đang mếu máo vì nhớ mẹ. Tôi nói với bố "Con sợ lắm, một ngày nào đó bố lại đi theo mẹ, còn lại con một mình không nơi bấu víu khi vui buồn". Bố bảo "Ai già đi mà chẳng về với đất, phận người ai cũng buồn vui. Mai này con già đi thì con của con cũng nhớ con".
Với bố, bố là người cha lặng lẽ bên con, luôn dõi theo con trên những chặng đường gập gềnh nắng gió. Ông vẫn là người mà luôn cho phép tôi nhậu đến say lăn quay và trở về nhà. Tôi sợ, sợ một ngày nào đó, không còn ông trên cõi đời này.
Những ngày thơ bé, mẹ hay bảo "Con giống bố, ương ngạnh và khó chiều", còn bố thì bảo "Mày giống mẹ y chóc, kỹ tính và gọn gàng". Bé thơ, cả một thời trẻ con tôi gần mẹ hơn bố, bố mãi bôn ba với núi rừng để kiếm tiền nuôi con, bố vẫn đi về hàng tháng từ cánh rừng già đại ngàn Trường Sơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét