Tôi nhớ mãi năm 2002, trong một chuyến vận chuyển hàng siêu trọng đến một vùng quê huyện Lệ Thuỷ, Quảng Bình. Hôm đó, tôi được giao nhiệm vụ đi tiền trạm về tuyến đường để phục vụ cho chuyến vận tải hạng nặng đi qua khu vực nông thôn. Đó là một đêm mùa hè nóng nực.
Để thiết bị được đi qua, tuyến đường đi bị vướng nhiều dây diện dân dụng nên buộc phải cắt điện toàn lưới điện của cả một huyện trong khoảng thời gian 1 tiếng. Chúng tôi đi trong đêm giữa cái nóng hầm hập lúc 12h đêm, khi đến gần giữa làng, chợt nghe tiếng trẻ nhỏ khóc, chúng tôi đi bộ nhẹ nhàng để tránh tiếng động làm mất giấc ngủ của người dân. Một lúc sau, chợt nghe tiếng ... "ầu ơi, con ngủ đi con, Kiến Giang nước chảy về đông miệt mài...". Chỉ một lúc là tiếng trẻ hết khóc. Ai trong chúng tôi, những thằng thanh niên đã từng lội biển, ngủ rừng, ... chợt lặng người đứng nghe tiếng hát ru của người mẹ. Tên nào cùng chợt nhớ mẹ, nhớ tuổi thơ mình đầy tiếng hát ru.
Bà nội tôi, bà không biết chữ, nhưng thuộc rất nhiều bài hát ru. Thủa nhỏ, tôi được bà hát ru và nằm võng. Mẹ tôi, chẳng thể biết bà học khi nào, mỗi tối trước khi đi ngủ hay là ban trưa nóng nực, mẹ vẫn hát ru. Những bài hát có cánh đồng, có con cò, dòng sông. Lời ca có lòng yêu thương và trắc ẩn, từ tâm và đôi lúc buồn. Cha tôi, ông hát ru cháu duy nhất đúng 2 bài, vậy mà mấy đứa cháu đứa nào cũng đòi được ông hát ru cho nghe.
Tôi, có 2 cậu nhóc, hò hét ầm ào cả ngày, chí chéo dành nhau nằm cạnh bố để được nghe bố hát ru. Nhiều bài hát ru trong đó do tôi tự chế, vậy mà chúng vẫn thích. Có hôm chúng đòi hát lại bài hôm trước, thế là chịu.
...còn tiếp...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét