Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 8 tháng 10, 2013

Bác về rồi

Bạn tôi, người con của Lệ Thuỷ, nhà bạn gần nhà Bác Giáp, sáng sớm tinh mơ đã gọi điện nức nở "Bác về quê rồi mi ơi...". Quê tôi, già trẻ lớn bé đều gọi đại tướng là Bác Giáp.
Gần một thế kỷ Bác đi biền biệt, rời quê để lại cảnh đơn sơ của mảnh đất hương hoả do cha ông xưa để lại. Người đi, dòng Kiến Giang cứ lặng buồn quanh quẩn làng quê. Quê nhà, chỉ mong được Bác về. Bác đã về, về với bà con, với dân quê mộc mạc. Bác về, như hơi ấm bếp than hồng trong kỳ giá rét.
Đằng đẳng cả đời của Bác đã ra đi để giành vinh quang cho Tổ quốc, giữ lấy tự hào cho Đất nước. Nay Bác về, Bác về với quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn, nơi Bác đã lớn lên trong nỗi cay cực của đồng bào bị xâm lăng. Bác về rồi, quê tôi ấm áp lạ kỳ. Dù Bác về với vong linh của người thiên cổ nhưng bà con ở quê vẫn mong ngóng Bác về. Bác về, dân quê không ai gọi Bác là đại tướng, chỉ thân tình với Bác và chúng con. Người quê đã bao năm chờ đón Bác, mong ngóng đến nghẹn ngào. Bác về, về với quê nhà, bà con vỡ oà nức nở. Bao năm biền biệt xa quê, Bác về lại với rặng phi lao, tiếng rì rào vỗ về bờ cõi.
Ngày xưa, mệ nội tôi vẫn gọi ông là Bác Giáp, mệ tôi mất lúc103 tuổi, dù đã già nhưng mệ vẫn mong một ngày được gặp Bác. Mệ đi, thăm thẳm trong tôi là lời kể của mệ về một người chỉ huy vì chiến sỹ, vì đồng bào. Ông nội tôi theo du kích, trước ngày bị giặc Pháp bắn, ông vẫn tự hào là đội quân của chỉ huy Giáp.





Không có nhận xét nào: