Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 24 tháng 7, 2013

Tóc xanh ngày đó nay còn đâu

Tôi vẫn nhớ như ám ảnh hương vị hoa bưởi và bồ kết trong đám tóc đen của mẹ ngày nào. Thủa nhỏ, mẹ hay gội đầu bằng bồ kết, lá sả và hoa bưởi. Mỗi lần mẹ gội đầu, nhìn mẹ xoả tóc trong nắng mại là cả một hình ảnh nhẹ nhàng và ám ảnh suốt cuộc đời tôi. Có mẹ, là có cả ngạt ngào hương bưởi, có cả suối tóc mềm óng ả. Sau này, mẹ già, tóc điểm sương bạc trắng, thi thoảng, mẹ vẫn gội đầu bằng bồ kết. Nhà có cây bưởi vẫn ra hoa trắng muốt, mẹ cặm cụi phơi khô và đem cất để gội đầu. Mẹ bảo, gội đầu hoa bưởi cảm thấy đầu nhẹ nhàng, êm dịu hơn thứ dầu gội bán ngoài hàng.
Lớn lên, tôi lấy vợ. Ngày còn yêu thì còn được ngắm mái tóc dài, lấy về rồi thì chỉ còn được ngắm mái đầu cụt lủn tóc ngắn củn. Tôi khá bình đẳng và không bình luận, nhưng, ám ảnh trong tôi có cái gì đó mất đi không thể tìm lại được. Rồi một ngày, mái tóc vợ trở nên tóc nâu. Trước nghe cô ca sỹ Mỹ Tâm hát bài Hoạ mi tóc nâu vẫn không thể tưởng tượng được là cô gái có mái tóc nâu thế nào. Vậy nhưng, từ ngày vợ chuyển thành tóc nâu, ấy là ngày tôi chợt hiểu, những ánh tóc đen huyền ngày xưa đã không còn cơ hội về lại.
Ra đường, hầu như và phần lớn phụ nữ đều nhuộm tóc. Có người bảo, nhuốn vàng nắng, nâu đỏ, ... để trông trẻ trung, quyến rũ, xinh xắn. Hoặc tỉ như, thay đổi mái tóc để thay đổi cuộc đời. Tìm đâu ra mái tóc nhung huyền như trong những câu ca mẹ ru hay những chuyện cổ tích xưa cũ. Hình như, mái tóc của phụ nữ hiện đại nó gắn liền với mùi hoá chất làm tóc, với túi tiền mà họ có?
Mới đó, giờ đã sắp thành lão 40 tuổi. Vẫn mơ màng nhớ về những điều xưa cũ, vẫn miên man với những giấc mơ về mẹ để rồi thức giấc với những giọt nước mắt nhớ mẹ. Mẹ đi rồi, về với miền nắng gió hun hút cát trắng, mẹ để lại cho tôi những hoài niệm tuổi thơ, vẫn mái tóc xanh ngày nào của mẹ khi mẹ hong tóc khô bên thềm nhà trong nắng hiếm ban mai một ngày cuối đông.
Mái tóc đen dài, tựa như cổ tích, đã dần biến mất trong một xã hội hiện đại. Tôi thử lục lọi trí nhớ và những mối quen biết của mình để xem có cô, có bà, có mẹ nào tóc còn giữ lại nét đen dài và óng mượt như những ngày xưa của mẹ. Hết rồi, khó tìm quá.
Mái tóc, suy cho cùng, chẳng làm nên một tâm hồn và cốt cách của con người nhưng cái thằng tôi vẫn cứ đi tìm những gì ngày xưa còn sót lại, phải là đen huyền, dài, óng ả như suối chảy qua vai. Còn đâu. Chợt miên man, ngẩn người khi thấy đã mất đi điều gì đó đã ăn sâu trong tâm trí. Với tôi, mẹ cho tôi cả cuộc đời.
Tóc xanh mẹ đã xa rồi
Vương trôi giọt nắng, níu mành sương rơi





Thứ Năm, 18 tháng 7, 2013

Marketing kiểu Arsenal: Hình ảnh đại diện cho một quốc gia

Sau sự kiện của Nick đến Việt Nam để trò chuyện về sự nỗ lực và niềm tin vào cuộc sống đã mang đến cho giới trẻ sự tò mò về một con người rất đặc biệt. Cả tháng nay, việc Arsenal đến Việt Nam đã khuấy động sự háo hức và tưng bừng đối với người Việt Nam. Arsenal đến, mang theo cái tươi mới cho một nền bóng đá đang vất vưởng tìm lối đi. Arsenal đến, mang đến sự hồ hởi cho giới trẻ. Họ chưa đến, cái ung nhọt về quản lý tài sản công và lợi ích của cộng đồng giữa đơn vị tổ chức và Ban Quản lý sân Mỹ Đình mới bung bét hết cả, đến nỗi, Phó Thủ tưởng chính phủ phải yêu cầu giải quyết để đảm bảo hình ảnh về Việt Nam trong con mắt truyền thông người nước ngoài.
1. Arsenal đến Việt Nam, với họ, cũng chỉ là cuộc chơi có tình toán đến kinh tế. Không trách ông HLV A. Wenger đã mang đến đội hình không toàn sao vì ông đã từng là một Giáo sư kinh tế. Cuộc chơi của ông cần gắn chặt với lợi ích kinh tế cho CLB và cổ đông của doanh nghiệp. Bên cạnh đó, họ cần quảng bá hình anh CLB đối với một thị trường đầy tiềm năng như Việt Nam.
Họ đến, chỉ cần thăm Chùa Một Cột và Chùa Trấn Quốc, 2 di sản văn hoá ngàn năm của dân tộc và họ đã làm được điều họ muốn. Tại sao họ chỉ chọn hai nơi đó mà không phải là Văn Miếu, Hồ Gươm, hay một nơi khác...? Phải chăng, họ đã chọn nơi mà hình ảnh của một kiến trúc và văn hoá đã trở thành một hình ảnh đặc trưng của đất nước. Họ đến, họ muốn hình ảnh của họ đến với thế giới thông qua sự kiện họ đặt chân đến Việt Nam, họ chứng mình rằng họ đã đến, đến với một đất nước có nền văn hoá và văn minh hàng ngàn năm. Với người Việt Nam, họ đến những nơi không thể ồn ào được, đó là nơi tĩnh lặng, dưỡng tâm trí cho một cuộc đấu ồn ào sắp diễn ra.
2. Arsenal đến Việt Nam, chắc cũng chỉ có vậy: Tiền và danh tiếng cho CLB. Nhưng, một sự kiện phát sinh và đã thể hiện được chất lượng quan hệ cộng động của HLV Wenger cũng như bộ sậu làm PR, đó là hình ảnh của Running Man. Truyền thông nước ngoài và trong nước sẽ nhanh chóng chộp lấy hình ảnh rất khác biệt này để xây dựng hình ảnh thân thiện, cởi mở, chia sẻ của Arsenal. Ông HLV đã rất tuyệt vời khi mời Running man lên xe bus, chụp hình, tặng lưu niệm và còn mời đến Anh xem Arsenal thi đấu. Hình ảnh một thanh niên bình thường như bao người khác với sự yêu mến Arsenal đã được tưởng thưởng xứng đáng cho sự yêu mến một cách chân thành như của anh. Arsenal biết điều đó và họ sử dụng hình ảnh của anh như là đại diện cho tư tưởng của CLB. Biết chăng, ngày nào đó, running man lại là đại diện thương mại của Arsenal tại Việt Nam.
Một CLB biết bắn thần công khi cần thiết.
3. Nhìn lại hình ảnh của các cầu thủ Arsenal qua các phương tiện truyền thông trong nước, hình ảnh nước Việt còn đọng lại là chiếc nón lá. Chiếc nón là từ bắc đến nam ở đâu cũng có, miền trung lại càng nhiều. Chiếc nón đã gắn liền với hình ảnh nôn thôn Việt Nam, đặc biệt với người phụ nữ Việt Nam.
Hình ảnh những chàng trai đầy thể lực của Arsenal đội chiếc nón lá với niềm vui khác lạ đã mang lại cho Việt Nam cơ hội quảng bá hình ảnh của đất nước.
Thẩn nghĩ, tìm đâu xa những nét khác biệt của dân tộc, những vật dụng hay văn hoá ngàn xưa của dân tộc cũng có thể là hình ảnh cho một đất nước.
4. Vừa rồi, Hà Nội ra luật, hình ảnh của thủ đô là Khuê văn các của Văn Miếu. Sao lại lấy một vật thể kiến trúc nhỏ trong một tổng thể kiến trúc Văn Miếu - Quốc tử giám để làm hình ảnh đại diện cho một thủ đô nhỉ? Một hình ảnh khó có thể dùng để làm truyền thông đối với ngành du lịch và kinh doanh thương mại. Khách du lịch trong và ngoài nước họ đến, họ muốn nghe kể về tư tưởng của một dân tộc chứ chưa chắc họ muốn lắng nghe về thành tích khoa bảng của các cụ tiến sỹ xưa.

Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Nỗi lo xưa cũ

1. Chị gái thứ hai ở quê gọi điện "...Con là con của chị nhưng là cháu của cậu, cậu xem có nơi mô kiếm cho nó cái việc làm, chừ kiếm việc ở quê khó lắm cậu ơi...". Đứa cháu lớn nhất trong các đứa cháu của tôi đã tốt nghiệp tốt nghiệp đại học. Nó đang đối mặt với thất nghiệp.


Chị cả, gọi điện giọng lo lắng "... Cậu coi tư vấn cho cháu nó thi trường mô thì hợp thời, anh chị nỏ biết trường mô cả, với lại, đại nào cũng là đại học cả, miễn chi là chính quy. Sau ni còn kiếm cái việc câu cơm chứ ở quê, không học là không ổn cậu ơi...". Mấy hôm rồi, mẹ con đi thi vở Vinh, cháu nó làm bài tạm ổn, ước được 6,5 điểm/môn. Cháu đi thi, cả họ nội ngoại đều nơm nớp, lo lắng. Cha mẹ thì ... còn hết hồn.

Chị dâu gọi, bảo "Chị mong cho mấy đứa lớn tê thi đậu hết để thằng cu Bin noi gương, cứ theo chú là .. ổn hết, chú hè".... Một nỗi lo tiềm ẩn.

Đêm qua, gọi cho bố, bố nói mấy hôm nay không ngủ được, cứ lo lo đứa cháu thi cử. Chẳng hiểu sao cứ bồn chồn cả ngày.

Đứa cháu thi ở Vinh, thi xong môn đầu tiên, ra khỏi phòng thi nó gọi ngay cho tôi để thông báo "khoảng được hơn 6 điểm cậu à, trừ hao đi là chắc 6 điểm, giọng nó buồn buồn". Tôi cười, động viên nó và "dụ dỗ" nó thực hiện theo chiến thuật làm bài đã trao đổi với nó. Toán 6 điểm, Lý 6 điểm, Anh 8 điểm: Kiểu chi cũng đỗ đại học. Cháu cười, nụ cười lo lắng, tự dưng tôi thấy mình đang gây áp lực lên nó. Cháu bảo “Ước chi khỏi phải thi, cứ như bên Tây họ mần lại hay”. Quái lạ, đứa teen teen lại biết chuyện thi cử bên tây?!

Sáng nay đi làm, trên đường Trương Định, thấy mấy cô cậu sinh viên tình nguyện cứ chạy xe từ đầu phố đến cuối phố rồi vòng trở lại, tôi hỏi một cậu, cậu trả lời "tụi cháu đứng đây từ 5h sáng chú ạ, đi tuần để xem có trường hợp nào đi thi đại học cần hỗ trợ không thì giúp người ta ngay". Cậu cười, nụ cười tươi mới, tự tin và hãnh diện.

Mấy hôm trước, xem tivi, thấy Bộ đội tăng thiết giáp còn lấy cả thiết giáp lội nước ra để phục vụ thí sinh đi thi đại học ở Thái Nguyên. Đọc báo, thấy Cảnh sát giao thông Hà Nội còn tình nguyện làm xe ôm chở thí sinh đến điểm thi trong khi đang làm nhiệm vụ, ngay cả phòng ở của chiến sỹ cũng thu xếp cho thí sinh ở nhờ không mất phí. Ở Sài Gòn, năm nào cũng vậy, mấy quán cơm thiện nguyện lại nô nức mở hàng để đón thí sinh ăn cơm, nếu có lấy tiền thì cũng chỉ 2-5 ngàn một suất. Còn bữa ăn đô thị nào rẻ hơn chăng? Còn nhiều hành động thiện nguyện trên cả nước để phục vụ cho thời vụ thi cử hàng năm.

Hàng năm, cứ đến tháng 7, nắng cồn cào, gần hai triệu thí sinh đổ về các đô thị tại các khu vực để dự thi. Một kỳ thì đã tồn tại mấy chục năm nay, ít thay đổi về hình thức. Hình như, càng ngày càng áp lực lên thí sinh học trò và cả người thân. Mà phải, thi cử đại học chứ chơi đâu nên một bộ máy khổng lồ phải được vận hành theo thi cử. Cha mẹ, có khoảng gần hai triệu người cha - mẹ đang lo lắng với tương lai của con mình. Nỗi lo thấp thỏm theo nét mặt của con khi ra khỏi phòng thi. Tôi bổng dưng thẩn người nhẩm tính, cứ một người đi thi tiêu tốn hết 500.000 đồng thì 2 triệu thí sinh đi thi sẽ chuyển vào chi tiêu đúng 1.000 tỷ đồng. Ôi chao, có khoản tiêu dùng nào trải rộng cả nước lớn như vậy không? Các nhà lập chính sách kích cầu âm thầm cảm ơn thi đại học.

Thẩn nghĩ, sao đời người cứ cơ cực với các cuộc thi thế nhỉ? Tại sao không thay đổi cách tuyển sinh theo một cách khác?

2. Cái việc thi cử âu cũng là bắt nguồn từ lịch sử của dân tộc Việt Nam. Hơn 2000 năm trước, các cụ gọi là Khoa bảng. Cái thời mà Nho học được đẩy lên làm chân trí tuệ, nhân cách cho con người. Gần một nghìn năm thi cử Nho bảng, triều đình của các triều đại thường tổ chức để chọn người làm quan. Ai đỗ đạt thì cho vào Khoa cử, được làm quan to, hầu hạ vương triều, kiến tạo đất nước. Ngày xưa, thi hương, thi hội, thi đình là những kỳ thi danh giá. Ai đỗ đạt thì rạng danh gia tộc, làng xã.

Lịch sử ghi chép rằng, thời nhà Lý, triều Lý Nhân Thông (ất mão, 1075) đã tổ chức thi Tam trường đầu tiên để chọn người tài. Thủ khoa Lê Văn Thịnh là người đỗ cao nhất, sau này được bổ vào chức Thái sư ở triều đình. Tuy nhiên, vị Thái sư này có một cuộc đời cay nhục mà đến nay, sử sách cũng chưa rõ tường vụ án Lê Văn Thịnh phản nghịch triều đình?!

Về sau, các triều vua Lý cho lập Quốc Tử Giám là nơi đào tạo người làm quan, thờ Khổng Tử và Chu Văn An. Văn Miếu Quốc Tử Giám ghi danh sử sách các vị tiến sỹ qua các thời kỳ trên bia đá.

Học cách làm của người xưa, một thời có mấy vị tiến sỹ hò nhau lập nơi ghi danh các tiến sỹ thời hiện đại. Nỡm ạ, cứ học theo các cụ ngày xưa, khó vạn lần. Các cụ xưa uyên thâm lắm, đừng nhìn thấy cái hiển hiện trước mắt mà bắt chước. Nhầm đấy.

Đến triều vua Khải Đinh (1919) chấm dứt thi khoa bảng. Triều phong kiến dần lụi tàn.

Xưa kia, cụ Ngô Tất Tố đã viết trong tác phẩm Lều Chõng "Ngày nay nghe đến hai từ "lều chõng", có lẽ nhiều người sẽ lấy làm lạ vì những từ ấy từ biệt chúng ta mà đi tới chỗ mất tích đã gần ba chục năm nay. Nhưng mà trước hơn hai chục năm đi ngược trở lên, cho đến hơn một nghìn năm, "lều", "chõng" đã làm chủ vận mệnh của giang sơn cũ kỹ mà người ta tán khoe là "bốn nghìn năm văn hiến". Những ông ngồi trong miếu đường làm rường cột cho nhà nước, những ông ở nơi tuyền thạch, làm khuôn mẫu cho đạo đức phong hóa, đều ở trong đám "lều chõng" mà ra. Lều chõng với nước Việt Nam chẳng khác một đôi tạo vật đã chế tạo đủ các hạng người hữu dụng hay vô dụng. Chính nó đã làm cho nước Việt Nam trở nên một nước có văn hóa. Rồi lại chúng nó đã đưa nước Việt Nam đến chỗ diệt vong. Với chúng, nước Việt Nam trong một thời kỳ rất dài kinh qua nhiều cảnh tượng kỳ quái, khiến cho người ta phải cười, phải khóc, phải rụng rời hồn vía. (Ngô Tất Tố, Thời vụ số 109 ra ngày 10-3-1939)"

3. Cái thời, tài năng của một con người được tính bằng khoa bảng, đỗ đạt qua các kỳ thi đã từng làm nên nét văn nước Việt. Văn học, văn hoá, đời sống tinh thần người Việt dường như có cái gì đó xưa cũ. Kinh thành, đô thị Việt xưa được phát triển lên từ làng, hoặc kẻ chợ. Người đến, người đi cũng từ làng xã mà ra. Đau đáu trong tâm hồn Việt là hình ảnh làng quê với luỹ tre, dòng sông, tiếng gà gáy và khói bếp lam chiều. Khoa bảng rồi vào làm quan nhưng tư tưởng làng, văn hoá làng vẫn giữ lại. Người xưa, trầm tư trước phát triển của đô thị, chợt thấy mất nhiều thứ, buồn man mác buồn vì cái cũ kỹ nay còn đâu.

Người xưa thi, đỗ đạt, ắt hẵn được cắt cử làm quan, người xưa trọng dụng hiền tài lắm. Người nay, cả triệu người đi thi để thoả ước mong của các đấng sinh thành, mấy nhóc đi thi chắc gì đã ước mơ cháy bỏng với một tương lai tươi sáng.

Thi thời nay, để lựa chọn người tài hay để lọc bỏ người học kém? Thi thời nay, là một mớ kiến thức sách vở tích tụ suốt 12 năm miệt mài, cuộc thì nào hướng đến trí tuệ cảm xúc của con người? Cái nhạy cảm, cái tư duy hay cái tươi mới của con người có được đem vào bài thi ư? Sau một cuộc thi đại học, sẽ có khoảng 1,4 triệu người tham gia lao động trực tiếp, còn lại, 600.000 người tiếp tục miệt mài bài vở tại các trường đại học, cao đẳng. Cái sức trẻ của đất nước được nén vào mấy năm học. Mong chăng, với sức vóc của các bạn, những người trẻ đang dần bước vào cuộc đời sẽ đầy hy vọng, tràn trề, mỗi người một nghề và tiếp bước dấn thân để trải nghiệm.

Thi cử, cứ đến tháng 7 hàng năm, nỗi lo xưa cũ lại ùa về. Những vỡ oà hạnh phúc, những giọt nước mắt tiếc nuối, những “nếu mà …” lại xảy ra. Những bước chân nặng nề của bậc sinh thành cùng thì sinh lên đường về lại miền quê xa ngái trong chiều hạ muộn, giông gió sắp về.

Ngày xưa tôi đi thi, bố bảo đúng 1 câu “Thi đậu thì tiếp tục học làm người, không thì đi làm, con tự kiếm sống được.”. Còn mẹ, ngày tiễn tôi lên đường nhập học, mẹ dặn “Chí thú học con nhé, đừng quậy quá làm mẹ mệt”. Tôi nhớ mãi giọt nước mắt lăn dài trên gò má rạm nắng của mẹ, ánh mắt long lanh, tự hào.

Thứ Tư, 3 tháng 7, 2013

Ngày xưa mẹ gọi "Tháng bảy về rồi con nhé"

Tôi hay đi, nhiều khi đi cả năm mới về. Về vài ngày lại đi, có những cái tết xa nhà vời vợi trên đại dương. Quê tôi, tháng 7 về, nắng vẫn hầm hập nóng. Tụi học trò lên đường đi thi đại học ở nam ngoài bắc cả trung. Ai cũng vội vàng, hồi hộp, lo lắng. Ngày trước, tôi đi thi đại học, mẹ gọi tôi về, mẹ bảo "Trước khi con đi, ra mộ thắp hương viếng chú". Nhà tôi, có người chú là liệt sỹ. Tôi đi thi, bà nội 95 tuổi vẫn lầm rầm trước một chú khấn mong chú phù hộ độ trì cho cháu đi thi đỗ đạt.
Tháng 7 về, quê tôi nắng rát bàn chân, nhiều người lính nay đã già vẫn đi về viếng mộ đồng đội. Có những người mẹ già đôi mắt ngấn lệ ngồi thì thầm bên phần mộ của con với tràn yêu thương và trắc ẩn. Tôi đã từng chứng kiến người lính già đứng giữa nghĩa trang Trường Sơn gọi tên từng đồng đội rồi nấc lên "Đồng đội tôi đâu hết rồi, bỏ tôi đi hết rồi sao?".
Quê tôi, tháng 7 về, mẹ làm lễ viếng liệt sỹ, bố trầm ngâm lẩm nhẩm những bài ca cách mạng. Thi thoảng, một vài người lính năm xưa ghé thăm, trò chuyện đến khuya. Hồi bà nội còn sống, những ngày này, đồng đội của chú lại về thăm, gọi bà nội là Mẹ. Bà khóc, nước mắt đã cạn rồi, chỉ còn lại khoé mắt đầy vết chân chim. Những người lính năm nào đã vào sinh ra tử về bên Mẹ, tíu tít gọi Mẹ như những ngày ấu thơ.
Tháng 7 về, mùa của tri ân và thức tỉnh tâm hồn.