Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2012

Ngậm ngùi hương bưởi tháng 3

Hồi tôi còn bé chứng lớp 7, lớp 8, bố mang về mấy cây bưởi bé tẹo đem trồng giữa vườn. Tôi hỏi bố:
- Cây này để làm chi rứa bố.
- Ừm, trồng bưởi để ăn quả và sau ni các con lớn lên, các con luôn vấn vương quê nhà.
Bé tí, tôi chỉ hiểu được ý ăn quả của bố, tôi lanh chanh:
- Khi có quả, bố dành cho con quả to nhất he?
Cây bưởi lớn lên cùng tôi với những ngày hè oi nồng, với màn mưa giăng mắc của mùa đông. Tôi lớn dần lên, thấy mẹ lụi cụi nhặt hoa bưởi, phơi khô rồi đem nấu nước để gội đầu. Thi thoảng, mẹ nấu nồi nước tắm hoa bưởi tắm cho anh em chúng tôi. Mỗi lần mẹ gội đầu bằng nước hoa bưởi, cả nhà được ngửi hương bưởi nồng nàn từ tóc mẹ. Mấy chị em chúng tôi còn dành nhau nằm ngủ với mẹ để được ngửi mùi hương hoa bưởi, cái gường bé tí nhưng nhồi đến bốn năm đứa con, mẹ nằm giữa kể chuyện làng quê.
Cứ đến tháng 3 hàng năm, dù đi xa ở đâu, tôi vẫn vấn vương hình ảnh mẹ lụi cụi nhặt từng bông hoa bưởi dưới cái nắng đã bắt đầu hầm hập của gió lào. Có hôm, mẹ dậy từ sớm, lấy mấy tấm cót lót dưới gốc bưởi, chờ cho những cơn gió ban mai rung nhẹ cành lá. Chỉ một cơn gió thoảng thôi, cơ man nào là cánh hoa bưởi trắng muốt rơi đầy gốc. Mẹ bảo, làm vậy để lấy hương bưởi ướp với mía.
Tháng 3 về, khi ánh nắng bắt đầu luồn qua màn sương giăng mắc trong sáng sớm, khi đêm về êm đềm, hoa bưởi lại tỏa hương nồng nàn, len lỏi vào tận sâu trong lồng ngực qua từng hơi thở. Mùi hương thoảng bay trong gió, nhẹ nhàng, mỏng manh là vậy nhưng sẽ níu chân nhưng ai đi qua.
Mẹ đi rồi, bố vẫn giữ thói quen nhặt từng cánh hoa bưởi vào sáng sớm. Sáng qua, bố gọi điện bảo, năm ni hoa bưởi to lắm, cánh hoa trắng muốt. Mẹ con chắc vui lắm.
Tôi lớn lên, chưa kịp cảm nhận được hương nồng nàn của hoa bưởi thì lại đã thấy ngậm ngùi. Mẹ mất, cánh hoa bưởi trắng muốt như vành khăn trắng trên đầu. Đứa cháu đích tôn thi thoảng vẫn gọi điện hỏi tôi "Khi mô mệ về rứa chú?"
Tôi chợt nhớ lời bố ngày tôi còn bé: trồng bưởi để con thấy vấn vương quê nhà.



Không có nhận xét nào: