Hơn 20 ngày sau ngày mẹ mất, tôi vẫn miên man ám ảnh bởi suy nghĩ mẹ đang đi chơi đâu đó. Lang thang trong sân chùa Quán Sứ tìm nhặt bông hoa trắng để biết rằng, mẹ mất thật rồi. 36 tuổi, tôi cảm nhận sự hụt hẫng và đơn côi khi mất mẹ, tủi cho phận mình bao năm lang bạt, lặn lội tứ phương, cuối cùng, vẫn là tay trắng.
Mỗi ngày đi làm, tôi vẫn thường gọi Mẹ ơi. Tôi không biết tại sao như thế nhưng trong thâm tâm mình, bổng buột lên thành lời. Tôi nhớ mẹ, tôi đủ can đảm để tin rằng mẹ đã mất nhưng nước mắt vẫn chảy. Cả mấy anh chị em trong gia đình, có lẻ, tôi là đứa con hay gọi Mẹ ơi! nhất. Tôi đi làm xa, thi thoảng về nhà, những chuyến đi xuyên đêm để trở về với mẹ. Mẹ quen với chuyện đi về của tôi. Có nhiều lần, tôi gọi điện báo để mẹ biết là gần sáng sẽ về thế là mẹ thức trắng cả đêm đểchờ mở cổng. Mẹ cứ chờ bởi mẹ sợ rằng, tôi về sớm, nghĩ là sợ mất giấc ngủ của bố mẹ nên tôi không gọi cửa, tôi sẽ đi loanh quanh đâu đó chờ đến trời sáng.
Mẹ ơi! Tiếng tôi gọi trong sáng sớm thanh vắng, dù rất khẽ nhưng mẹ vẫn nghe thấy. Nhiều người hàng xóm cũng đã quen với tiếng gọi của tôi, họ bảo, mỗi khi nghe tiếng gọi mẹ ơi trong sáng sớm là biết ngay thằng tư về quê. Mỗi lần vậy, mẹ lại tất tả mở khoá cổng, lại đun nước, lại nấu cơm sáng, lại chuẩn bị đi chợ sớm. Mỗi khi tôi về nhà, mẹ sẽ không bao giờ quên món canh chua mà tôi thích ăn nhất. Chẳng ai hay ở đâu có thể có món canh chua ngon như thế cả.
Trở lại Hà Nội, nơi vẫn phải cơm áo gạo tiền, với những thị phi của đời người lòng chợt thấy tủi cho phận mình. Nghe cay đắng len lỏi tìm về trong hồn rồi chợt nhận thấy, đời hết ngây thơ.
Mẹ đi rồi, về với tổ tiên, về với miền đất cát trắng, triền miên và hun hút gió. Chợt thấy trần gian sương khói ơ thờ, lòng con nhớ mẹ khôn nguôi. Có mẹ, có nơi chốn đi về, có mảnh vường xanh mướt.
Từ nay, mỗi mùa Vu Lan về, con cài lên ngực mình bông hoa trắng. Dẫu biết rằng, khung trời từ ly mẹ đã một lần đi nhưng nghĩ cảnh lang thang nhặt bông hoa sứ trắng trong sân chùa lại chợt nhói lòng, xót thân mình màu trắng đơn côi.
Mẹ đi rồi, mẹ để lại cho tôi cả tấm lòng yêu thương, mẹ như vốn liếng yêu thương dành cho tôi, dành cho cả cuộc đời của tôi. Mẹ hay trêu tôi, cả tài sản của bố mẹ con đã phá hết rồi,chỉ còn lại là tình thương thôi, con lấy đi nhé. Tôi tin điều đó.
Hơn mười năm rồi, tôi một mình bươn chải với cuộc đời, với những chuyến đi biền biệt. Mỗi lần trở về lại thấy mẹ già đi, căn nhà bớt sạch hơn. Tôi cảm nhận được tuổi già hằn lên trên lưng mẹ, tuổi già ẩn sau trong giọng nói của mẹ. Tôi thi thoảng về nhà, chẳng có việc gì cũng về. Về để lau lại căn nhà, sửa lại mấy cái công tắc điện hay trồng lại mấy cây chuối trước nhà. Mẹ hay bảo, về được tí lại bày ra việc, rồi lại vứt bao nhiêu thứ đi.
Năm tôi 35 tuổi, vẫn ngây thơ vô tư tin rằng bố mẹ sẽ sống đến trăm tuổi. ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét