Tôi yêu Hà Nội nhưng tôi nhớ quê. Nhớ đến quay quắt mảnh đất hẹp đầy nắng và gió, miên man cát trắng.
Tôi thích hoa sữa thơm ngát hương đêm nhưng tôi nhớ khi được nằm ngủ trưa dưới rặng phi lao trên đồi cát.
Tôi yêu Hồ Gươm lung linh trong ánh nắng sớm nhưng tôi thích được đắm mình trong lòng biển, sóng ầm áo, réo rắt gọi mời. Biển như đời người lúc êm dịu, lúc sục sôi. Tôi muốn được ngắm biển đêm hoặc bình minh. Đẹp kỳ lạ.
Tôi yêu mùa thu Hà Nội bởi những con gió heo may mơn man trên phố nhưng tôi thèm mùa thu quê nhà. Nắng mùa hạ còn sót lại vẫn khô nồng.
Tôi yêu những con phố Hà Nội, những con ngõ vắng yên bình nhưng tôi thèm được đi trên đường quê, ngửi hương lúa nếp đang mùa làm đòng. Thèm được đi qua triền cát trên con đường mang dấu chân của mẹ.
Tôi sinh ra trong một ngày mùa thu, vẫn nắng cháy nhưng có heo may. Ngày sinh tôi, mẹ gọi chị cả dắt mẹ qua triền cát để đến trạm xá.
Tôi lớn lên, hầu hết ở phố thị. Cái thị xã bé tẹo ngày nào giờ đã là thành phố.
Lớn lên, lang bạt phương trời, rồi trở lại Hà Nội. Nhưng hồn tôi, sâu thẳm trong những giấc mơ vẫn là buổi trưa hè trên cát, những mùa đông bên bếp than hồng, những mùa thu rộn ràng trống trường cùng tiếng ê a đọc chữ. Nơi tình người vẫn mộc mạc, nơi giọng quê vẫn chắt chui nghĩa tình.
Tôi già quá rồi chăng để luôn phải hoài niệm? Tôi mệt mỏi với đô thành rồi chăng khi cứ nhớ mãi những yên bình ấu thơ?
1 nhận xét:
Giống như tui rồi, chưa 30 tuổi mà đã hoài cổ nhớ quê miền trung
Đăng nhận xét