Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011

27-7

Trong tâm trí tôi, rất ít miền quê trên tổ quốc Việt Nam như dải đất miền trung. Quê tôi, hầu như mỗi làng có một nghĩa trang liệt sỹ, chí ít, mỗi xã cũng có một nghĩa trang. Hồi còn học trò, mỗi lần đến ngày 27-7, tụi học trò bọn tôi lại được thầy cô dẫn lên viếng nghĩa trang liệt sỹ. Những ngày đó, nghĩa trang đầy nước mắt. Lớp 5 của tôi có đến hơn 10 người bạn có bố là liệt sỹ.

Hồi bà nội tôi còn sống, cứ mỗi độ tháng 7 về, bà lại đứng cạnh bàn thờ vuốt lại bao thư đã cũ. Bao thư được đặt trên bàn thờ từ năm 1972, bà tôi, chưa một lần đọc mà chỉ nhìn chăm chăm lên những con chữ với dòng bắt đầu “VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC BÁO TIN”.

Tôi đã từng đến nghĩa trang Trường Sơn ở Quảng Trị. Giữa chang chang nắng với ngút ngàn của dãy Trường Sơn, những nấm mộ trắng của các anh, các chị như hàng quân ra trận. Trên thế giới này, nghĩa trang Trường Sơn trở nên nổi tiếng, nổi tiếng bởi số lượng ngôi mộ cũng như số lượng mộ “LIỆT SỸ CHƯA BIẾT TÊN”.

Nhiều người đã bật khóc khi nhìn mãi, nhìn mãi đến tận chân núi vẫn là hàng mộ trắng. Giữa trưa hè nắng gió chỉ có tiếng dòng sông Bến Hải thì thầm hát, vẫn là tiếng rì rầm của dãy Trường Sơn như tiếng ru ời của sông núi.

Quê tôi, nghĩa trang Trường Sơn Ba Dốc nằm giữa ngọn đồi chang chang nắng. Những ngày này, nhiều người mẹ già chống gậy đến bên mộ con. Vẫn là những giọt nước mắt tiếc thương người con trẻ, tiếc thương với niềm hy vọng đoàn tụ. Nhiều mẹ, đã không còn nước mắt bởi hơn ba mươi năm rồi mẹ đã khóc vì nhớ con. Nước mắt giờ đã cạn khô, chỉ có lòng mẹ vẫn hoài nhớ thương.

Hàng năm, cứ đến ngày 27-7, trời rất nắng. Nắng rất trong như để soi đường cho các anh, các chị trở về. Nắng như trải lòng với tiếc thương của đồng bào.

Không có nhận xét nào: