"Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận kẻ mồ côi"
Ngày này, 13 tháng trước, mẹ mất trong chớm nắng thu vàng, một ngày sau rằm Trung thu. Nắng mùa thu, mát lành sau hạ oi nồng, hanh hao và cằn cỗi. Mùa thu, mẹ lấy mớ chăn bông đem ra phơi lại, mẹ bảo "sắp mùa đông rồi, phơi lại cho có hơi nắng, khi mô đem ra nằm, mùi nắng vẫn còn vương"
Hôm trước, con mơ thấy mẹ. Dáng mẹ ngồi bên giường mờ ảo, con vẫn nói chuyện với mẹ, mẹ bảo, "con ở xa thì chí thú làm ăn, bố mẹ vẫn đủ sống thoải mái".
Hơn một năm nay, giấc mơ thấy mẹ vẫn cứ lặp lại, vẫn dáng mẹ như ngày xưa, để rồi, khi tỉnh lại, nước mắt tràn khoé mắt.
Chỉ mình tôi hiểu, nỗi đau chẳng thể nguôi ngoai, chẳng thể chia sẻ cùng ai.
Yên lặng, tôi sầu thôi!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét