Mùa Vu Lan năm này trùng với ngày giỗ đầu của mẹ. Mùa đầu tiên, con cảm nhận được nỗi đau ba nhiêu năm mẹ chịu đựng mỗi khi rằm tháng 7 về. Thủa nhỏ, bà ngoại mất, mẹ mồ côi từ hồi chưa tròn 5 tuổi, cứ mỗi độ Vu Lan về, mẹ lặng lẽ dọn bàn thờ để cúng rằm. Rằm tháng 7, miền Trung vẫn nắng chang chang, triền cát trắng sau nhà vẫn hầm hập nóng mẹ lại căm cụi chuẩn bị hương hoa, đã bao lần con nhìn thấy những giọt nước mắt trên khoé mặt mẹ. Nhiều lần con hỏi "răng mẹ khóc", mẹ nhẹ nhàng trả lời "khi mô con lớn lên rồi con sẽ hiểu lòng mẹ".
Con lớn lên, chưa kịp hiểu lòng mẹ, chưa một lần tự lau dọn bàn thờ để cúng rằm tháng 7 thì mẹ không còn. Mẹ đi, đi mãi vào cõi hư không. Gần một năm nay, bao đêm rồi con không ngủ bởi hình ảnh mẹ vẫn đi về trong nắng sớm ban mai. Vẫn là bóng áo tần tảo bên vườn, vẫn là mùi canh chua rộn ràng trong buổi cơm chiều hoàng hôn.
Mẹ đi, nắng như đã tắt, con chợt nhận ra, mẹ mất là con mất cả đường về, mất cả ước mơ của tuổi thơ, ánh đèn trước ngỏ giờ không còn sáng. Con vẫn đi về, vẫn gọi mẹ trong sáng sớm mai rồi bỗng nhận ra, mẹ đâu còn. Có những chuyến đi về, con đứng tần ngần trước cổng để chờ dáng mẹ đi về. Con như đứa trẻ ngày bé, vẫn khát khao miếng bánh đa khi mẹ chợ về.
Đã bao mùa Vu Lan, con vui khi chọn cho mình một bông hồng đỏ thắm. Có mẹ là có cả ước mơ, có cả tham vọng của cuộc đời. Có mẹ, có cả vị mặn mòi của biển trong nồi canh chua, có cả hương vị quê nhà trong khói bếp chiều. Mất mẹ, con miên man đi về. Lặng thầm chọn cho mình bông hồng màu trắng, trắng như vành khăn tang trên đầu mà lần đầu tiên thắt chặt lên đầu con. Màu trắng thật giản đơn. Mẹ tần tảo một đời để cho con được lớn lên. Mẹ dãi dầu mưa nắng để con được ấm chân. Màu trắng của mẹ là cả yêu thương và che chở, là cả chốn đi về của cuộc đời con. Vu Lan này, con tự hào lấy cho mình một bông hoa trắng để cảm nhận được hết những nhọc nhằn và yêu thương mẹ dành cho con.
Bố vẫn kể những câu chuyện ngày xưa còn mẹ rồi lặng nhìn vào áng mây chiều ráng hồng trên triền cát. Bố kể cho con nghe mớ cá ngoài chợ là mấy nghìn, để rồi, con chợt nhận ra, cuộc sống không có mẹ quả thật nhọc nhằn. Mẹ biết không, bố vẫn thức trắng đêm kể từ ngày mẹ mất. Ánh đèn trên bàn thờ mẹ leo lắt vào ánh mắt của bố. Đêm về, bố như chiếc bóng lặng thầm bên mẹ, miên man với nỗi buồn phu - thê xa cách, có lần bố bảo "ước gì bố đi thay mẹ được để các con không phải chịu khổ sớm".
Con vẫn miệt mài với cuộc đời của riêng con, nỗi đau mất mẹ con dấu kín trong lòng con. Nỗi đau mất mẹ chẳng thể nào vơi dần đi theo năm tháng bởi mất mẹ rồi con mới lớn khôn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét