Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2012

Chuyện đường

Chuyến đi xuyên đêm để về quê đi qua vùng núi phía Tây Quảng Bình lần này quả ... bất ngờ. Đường về, hun hun đêm đen, 3h sáng bắt đầu vào địa phận Quảng Bình, rừng núi thâm u, đèn pha ô tô quét một vệt dài sáng trên nền trời khi xe vút lên đèo. Lên đỉnh đèo U Bò, một mình dừng lại giữa chốn rừng thâm cùng cốc, mon men nhìn về phía đông để tìm ánh sáng vệt lên nền trời của Đồng Hới. Mây mù kín mít, găng kín và vào cả trong xe, ẩm ướt đến lạ.
Xuống đèo, gần Khe Gát thì gặp bạn. Ông bạn làm ở Sở GTVT tỉnh đi cùng anh em công nhân lên để khắc phục sạt lở. Đêm, bập bùng lửa trại, anh em hàn huyên chuyện trên trời dưới bể. Gần sàng, bạn kéo tôi theo con đường mòn ven núi vào bản của nhà dân. Dân bản vẫn chìm trong giấc ngủ. Bạn vào, mấy con cún ăng ẳng kêu, chúng đón bạn như đón một người thân của chúng. Mấy cụ già món mén nhai trầu ban sáng. Bạn chỉ cho tôi mấy đứa trẻ nằm lăn lóc trên sàn nhà, manh áo mỏng tang, không quần. Giữa thâm u rừng núi, đêm xuống khá lạnh nhưng tụi trẻ vẫn ngủ ngon lành trong giá lại, có đứa còn nắm trên tay củ sắn luộc trong khi đó, tôi và bạn còn phải khoác áo ấm.
Trên đường về, cứ miên man hình ảnh đứa trẻ nằm lăn lóc bên góc nhà tay nắm chặt củ sắn. Ước chi, khi rời Hà Nội đã mua thêm ít bánh kẹo cho tụi nhỏ. Sáng ni, bạn gọi điện báo "có thêm một đứa bị bệnh nặng lắm, đưa về Cu Ba (bệnh viện) rồi, chừ không biết ra răng".
Đỉnh U Bò vẫn mang trong nó cả hồn thiêng của núi, ẩn trong lòng núi là linh hồn của những người lính, những thanh niên xung phong; mỗi khúc cua tay áo là cả bao nhọc nhằn của những người lính mở đường. Núi vẫn ôm ấp bao mảnh đời cơ cực, lam lũ và côi cút.
Tôi đi để trở về, nhưng đứa con xa ngái trở về quê hương, vi vút với tốc độ xe hơi nhưng mỗi lần chạm vào mảnh đất quê vẫn miên man nỗi lòng.
Đã bao lần đi xuyên những cánh rừng nhánh đông và tây trường sơn, đi qua đêm trên những dãy núi tây nguyên nhưng mỗi lần về U Bò, vẫn chộn rộn. Mỗi lần qua, đứng trên đỉnh U Bò nhìn về xa xa, vẫn một màu xanh của núi rừng, tiếng thâm u của núi vẫn vọng lại.
Tôi hít một hơi thật sâu, hét lên "Tôi ơi"̉ và núi trả lời "Ơi iiiiiii ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii". 






Không có nhận xét nào: