Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2012

Chông chênh

Từ ngày mẹ mất, cứ mỗi sáng sớm mai tôi lại sợ cảm giác cuộc gọi của chị gái ở quê. Tôi sợ lắm khi tên người gọi là chị cả bởi ám ảnh cuộc gọi của chị khi chị gọi báo mẹ mất.


Sáng nào đi làm, cảm giác chông chênh vẫn nguyên vẹn trong tôi. Tôi nhớ mẹ, thường mơ thấy hình ảnh của mẹ. Đêm qua, tôi mơ thấy đám tang tiễn đưa mẹ ra đồi, nấm mộ giữa triền cát mênh mông, hun hút nắng và gió.

‘Gia tài của mẹ là con

Dẫu cho đi hết nước non bến bờ”

Những giấc mơ của tôi như muốn níu thời gian quay lại, thời gian của tuổi thơ tôi, thời gian của tần tảo của mẹ, của mảnh vườn, luống rau, đám ruộng.

Không có nhận xét nào: